Saturday, April 17, 2010

Điên vì yêu - tập 1.

Cái số mình, khi yêu ai đều không nhận ra là mình yêu họ. Toàn mất rồi mới biết mình yêu người ta lắm lắm. Ngu thế. Có điều mệnh đề này không áp dụng với tình đầu.

Tình đầu là tình ngăn ngắn, lúc học lớp 5. Thấy "chàng" học giỏi, lại xinh boy nên thích quá trời. Mà lúc đó mình đã bắt đầu dậy thì, mặt mụn tùm lum, thế mà anh chàng ấy (học giởi nhì lớp nhá, giỏi nhất là mình chứ ai) cũng thích mình. Hai đứa hay để dành tiền rồi rủ nhau đi bơi. Không dám nắm tay trên bờ, chỉ dám lặn xuống nước nắm tay. Lúc đó có bạn P. hay đi theo kỳ đà cản mũi làm mình ghét lắm.
Mình dữ từ nhỏ, trong lớp có 1 thằng đầu gấu, và mình với nó óanh lộn. Mình đập nó te tua, và cũng bị nó đập cho 1 trận, cho tới lúc "chàng" đi méc cô, cà đám bỏ chạy hết. Lúc đi vòng ra sau trường, "chàng" đi theo mình khóc tức tưởi dù từ đầu trận so găng mình chả nhỏ giọt nước mắt nào. "Chàng" lúng búng hỏi mình có đau hông, tự nhiên lúc đó thấy mát lòng mát dạ dễ sợ, và tự nhủ lòng "ta phải vệ T." :D
Hai đứa hay tha thẩn phía sau trường giờ ra chơi. Chả làm gì bậy bạ cả (sao hồi đó ngu vậy nhỉ?), chỉ ngồi kế bên nhau ngắm hàng cỏ cao quá đầu người và hàng đống rác quăng ra từ cửa sổ lớp. Hoặc đi lòng vòng dưới gốc cây bạch đàn, tìm cách lặt lá xếp bông. Mình vốn không khéo tay, chỉ biết có mổi món đó nên coi như tuyệt kỹ của mình, rèn tay xếp khá đẹp. Một ngày kia nổi hứng viết mấy chữ vào cái lá; mà cụ thể là gì thì giờ quên rồi, đại khái là "P. thích T." - chỉ chắc chắn là không gọi "chàng" bằng anh; rồi xếp thành cái bông đưa "chàng". "Chàng" nhận bông, bỏ cặp, rồi ...thôi. Đợi 1 ngày trời, mình hẹn "chàng" ra hỏi. Nói mấy câu mà "chàng" vẫn đực mặc ra là biết rồi. Tính vốn rất không kiên nhẫn nên mình hụych tọet luôn, và rồi "chàng" đỏ mặt tía tai nhìn mình (vì chàng rất trắng mà), và rồi chàng không nói gì hết.
Lúc đó là gần thi tốt nghiệp cấp ...1 :d Thời mình khổ thế, học 3 cấp thi 3 lần. Ôn thi túi bụi. Và "chàng" cứ im lăng, tránh tránh mình dù vẫn về chung, vẫn theo mình cúp học đi bắt cá, vẫn rủ mình về nhà "chàng" để trên đường về ghé cái chỗ mình rất thích là cái trại nấm, và vẫn kiên nhẫn giúp mình gỡ từng nắm tóc khi bị mấy đứa kia ném cả đống bông gai lên đầu. (có ai biết cái hột đó tên gì hông? nó như trái sầu riêng thu nhỏ, mọc dại, quăng lên tóc là móc vô hết đường gỡ, như cái velcro bi giờ á)
Rồi thôi hẳn, cho đến ngày thi. Hai đứa thi chung cơ sở bên trường Hòa Bình. Thi 3 môn, ngày thi cuối cùng "chàng" đưa cho mình cái bông. Lúc đó mình vừa giận vửa bận nói chuyện với bạn, nhét luôn cái bông vô cuốn tập rồi te te đi về dù "chàng" đã bảo để "chàng" nói chuyện chút rồi "chàng" chở về.
Rồi nghỉ hè, 2 đứa coi như nghỉ chơi.
Lên cấp 2 lẽ ra 2 đứa học 2 trường khác nhau. Ai dè 1 trường bị đóng cửa, là trường của "chàng", nên tòan bộ giáo viên lẫn học sinh dồn về trường mình. Sao lúc đó tự nhiên 2 đứa đâm ra thù nhau. Mình ghét "chàng" dã man, đến giờ vẫn còn nhớ mình đã tự hỏi mình vì sao lại ghét T. đến vậy?. Học cấp 2, mình không là đầu gấu nữa, dù vẫn học lớp top trong trường, nhưng vẫn thích chơi với đầu gấu, và vẫn hăng say đánh nhau khi có dịp, vận có thể vác cây nện những đứa láo toét với mình, và vẫn bị chọc ghẹo như điên về cái tuổi dậy thì của mình.
Sau đó thì, "chàng" chuyển đi lớp nào mình không rõ, cũng không quan tâm tìm hiểu. Chỉ nhớ 1 ngày sao không thấy "thằng đó' đứng bên cổng nhìn nhìn mình nữa. Chỉ vậy thôi, 1 mối tình đã mất.
Hai năm sau, học gần xong lớp 8, ngồi sọan đồ quăng bớt giấy tập cũ, mình tìm thấy cái bông ngày xưa. Tính xé luôn, nhưng thấy nó còn xanh nguyên như mới, táy máy mở ra xem thì thấy ngay hàng chữ "Anh thích em" chàng viết trong đó. Chữ tròn, đều, rõ...đúng chữ của "chàng" ngày ấy. Lúc đó chỉ còn biết cười cười tiếc tiếc, bỏ lại cái bông vô chỗ cũ không nỡ quăng. Cũng chỉ lúc đó mới thấy mình ghét "chàng" 1 cách vô lý, vì lúc nào ra chơi mình cũng nhìn thấy chàng đứng đó nhìn mình 1 cách khó hiểu (giờ hiểu rồi thì có thể dùng chữ đau đáu). Cũng không có cam đảm đi tìm "chàng", cứ lưng lửng như vậy đến năm ngoái.
Năm ngoái, gặp lại bạn P. từ bạn T. khi đi mua vú sữa với bạn Thùy. hỏi thăm tin tức "chàng" vì bạn P. là bạn thân nhất của chàng hồi đó. Tin nghe rất buồn, T. đã tự tử chết năm lớp 10. 1 năm sau ngày mình lên SG. Biết cái chết của T. chả liên quan gì đến mình, nhưng vẫn thấy tiếc, nêu như mình suy nghĩ chín chắn hơn chắc đã đi tìm T. như tìm lại 1 người bạn thân. Và bạn P, chưa bao giờ nói rõ cho mình biết lý do bạn T tự tử.
Cái bông đó đã mất theo những kỷ vật tuổi thơ của mình từ lâu. Nhưng người tặng nó cho mình sẽ luôn ở trong lòng, cho đến ngày mình già lão không còn nhớ được nữa thì thôi. "Chàng" trong tim mình sẽ luôn là 1 cậu bé lớp 5 cao ngang mình (thông cảm, đó là người iu duy nhất cao bằng mình cho đến thời đểm này), trắng trẻo, thích chó, thích ăn nấm, kiên nhẩn bắt cá với mình, thích đi bơi và có 1 tấm lòng trẻ con không ngây thơ lắm.
Vậy nhé, R.I.P, T.T.

Còn tiếp.

No comments: