Wednesday, November 28, 2007

How is Paris?

"Paris is in autumn. And it's awesome!" Dan told me so. With the brightest smile and a passionate rhythm, I felt that he was trying to pass on all of his love for Paris, for France to me. Sigh, he should know that I really want to step on France one day. Isn't it Tintin homeland :))
Sometimes I find interesting things in him. Under the cover of an analytical and realistic man, he's romantic in some meaning. So sweet some time (I gotta brush my teeth quite more often lol).
"By the way, how is life in Saigon? I heard that there is a big typhoon approaching South Vietnam). Are you in security? I worry about you!" That makes my heart blink hehe
It's been 3 days since last time I heard from him, and I start worrying now. A big crisis in Paris with the strike. Not sure if everything is okay with him?

And C., haven't heard from him in a week. I hope he's working really hard on his butts, saving money to get the ticket to VN.

Canh giữ những giấc mơ

Có truyền thuyết của người da đỏ Bắc Mỹ về Dreamcatcher, là vật dùng để chặn lại những giấc mơ xấu, chỉ cho những giấc mơ đẹp đi qua....Tôi hỏi Dan về điều này, anh bảo tôi đó chỉ là trò trẻ con. Mang thắc mắc này hỏi C., C. nói đã có thời C. đã tin vào nó, nhưng từ khi X của C. ra đi, C. bắt đầu gặp ác mông và rũ bỏ những niềm tin ngây thơ.
Tất cả trẻ con ở Bắc Mỹ đều biết về Dreamcatcher, nhưng tôi chỉ mới biết nó tận tường gần đây. Một điều mới khi tôi tìm hiểu về văn hóa của những người bạn. Tôi vẫn nhớ ánh mắt như cười và dịu dàng của Tom khi anh nói "I could be your dreamcatcher, anytime and any night". Nghe thật ngọt ngào, và tôi chỉ biết cười khi nói cảm ơn. Có lẽ một phần vì anh là British.
Trong lòng tôi đã có một dreamcatcher cho riêng mình, một người bằng xương bằng thịt và đã luôn ở bên tôi trong suốt thời gian dài, cùng tôi đi đến những giấc mơ đẹp. Tôi định sẽ nói cho anh biết rằng anh chính là người canh giữ những ước mơ trong tôi. Nhưng đã quá muộn, anh ra đi trước khi biết tôi yêu anh đến chừng nào.
Truyền thuyết cũng nói rằng, những giấc mơ xấu sẽ bị cuốn vào vòng xóay ở giữa, và sẽ bị thiêu đốt bởi ánh sáng của bình minh, thứ ánh sáng dịu dàng tinh khiết. Không còn anh, không còn dreamcatcher, những cơn ác mộng của tôi sẽ lại bủa vây và gặm nhấm giấc ngủ . Bạn có tự hỏi rằng những giấc mơ đẹp của tôi đâu, sao không thấy tôi nhắc đến? Anh, va câu chuyện tình 5 năm của chúng tôi là những giấc mơ đẹp nhất trong đời tôi. Nó đã đến, đã sinh ra và đã mang theo tất cả những giấc mơ đẹp khác khi nó vỡ đi.
Không còn anh, ác mông sẽ quay lại mỗi đêm...
hoặc là...
tôi sẽ không còn mơ mộng gì nữa. Làm gì có giấc mơ nào đẹp trên đời, phải không?
Tôi không ổn chút nào, thật đó. Tôi không ổn chút nào...When I could get back my dreamcatcher, anytime and every night..?!

A house coming home....

This is a strange thing...One day I came to my "house" or "my mother's house", as I tended to call it before...and suddenly I felt that it's such a strange, cold and empty place. I really did turn around my bike, and drove along streets unintentionally. I merely couldn't stand that feeling .
Back home few hours later, I started having a decent plans to make a home-sweet-home in some meanings. With all determinations I can muster, and some help from someone really close to me, I bought a fridge. Yeah, you can laugh your ass out. But it's not easy to explain to you the situation. So no question here, since no answer is gonna come out.
Ever since, I have been spending A Lot of effort to clean the whole things. What a rough job! You can't know it until you put your hands on it. Even though I have thrown away about 1/3 what I have found so far, I strongly believe that I can do it better, it should be 1/2 what I found. Most things are from 2 years ago, belonging to my grandmom, who is such a keeper!
I'm fighting on a losing battle---help!
Aside all chores I need to finish everyday to make this house shows some signs of human living in it, I made another stupid decision: cooking at home. I'm really tired with all dirty news on newspaper, and really tired of crappy food all around the city, which are in my affordable range. Trust me, I don't appreciate people who send me those links anymore. I've known and heard all of it! Such a phobia we're stuck in. Back to my cooking career, I would like to make it clear first that my cooking skills are not bad at all. But WTF, cooking for only me is as same cooking for 2 or 3. Same pot, same chopstick, kitchen to clean. Hell, I'm recruiting someone to share my kitchen work product. Any takers?
What would you say if I tell you by this cooking thing, I'm training myself of patience. Yep, all patience you could think of as: walking in mud in market, spend a lot of time to cut, chop, cook, clean...and one of the most important, which is a real challenge, remember to bring my lunch with me to work. I'm really really forgetful.
Another random thing to write down, I'm planning a captain bed at the queen size for myself. Can you imagine the sale guys/girls here in Ho Chi Minh city, when I show them a picture of a twin captain bed. They looked at me as if I were an alien! Jesus Christ, Just an unusual order, that's it. WTF??!! However, I managed to have a carpenter whom I knew from a work contact to make it for me. Not really cheap, and I'm trying to down the price.
I'm getting tired, I think I would continue the next chapter of changing my life on other days.
Just a remark, it's been 3 weeks since my phone was turn off then totally broken.

Monday, November 26, 2007

Lại hứa...

Cuối cùng thì người ta cũng gọi cho mình. 5 năm bên nhau đã cho mình linh tính tốt đến nỗi không cần nghe điện thọai cũng biết nguời ta cần gì...
Cuối cùng cũng chỉ vì cái laptop...
Mình mang đến tận nơi, không cầm lòng được, lại khát khao được chạm vào nhau.. nhưng...
Quay đi mà lòng đau kinh khủng, cứ mong xe tông chết cho nó bớt buồn....
Nghe văng vẳng bên tai là tối nay anh ghé...
Mình biết là nguời ta nói vậy cho bớt nguợng thôi, không nói thì hóa ra là nguời ta chỉ vi cái laptop thôi àh? Nhưng cũng với kinh nghiệm 5 năm của mình, mình biết chắc nguời ta sẽ không tới...Cũng như bao lần trước đây trước khi chia tay...
Giật mình tự hỏi, người ta tại sao lại đâm ra giả dối như vậy? Đó không phải là nguời trong lòng mình thương yêu nữa rồi! Lại thêm một kẻ xấu trên đời sao?

Sunday, November 25, 2007

Sức mạnh của sự chia ly...

I pray to God it won't be long....



Có rất nhiều thứ trên đời này có thể buộc mình làm những chuyện ngòai ý muốn. Những chuyện bất khả kháng đó có thể là tốt, có thể là xấu, có khi lại là vừa tốt vừa xấu, xấu cho nguời này thì tốt cho kẻ kia. Chuyện chia tay cũng vậy.
Người ta quả thật là một bài học lớn cho mình. You were my lesson I had to learn...
Có mấy nguời đã từng kinh qua một nỗi đau lớn đến thế? Nào có phải sông ngăn núi chặn gì đâu?
Nào có phải thay lòng đổi dạ gì đâu?
Hay chỉ như là một chuyến đò, người đã sang sông thì lên bờ bỏ lái?
Cuối cùng chỉ co chính bản thân mình ngu muội, không thề nào giải đáp đuợc lòng mình thôi.
Mọi chuyện nghĩ lại thấy nó sao nhanh quá. Sụp đổ nhanh quá, chai sạn nhanh quá, và cũng tuyệt tình quá...
Cảm thấy giờ mình không khác lắm cái bóng của mình. Đi đi về về. Cô đơn và trống trải đến phát điên. Vẫn cố tìm cho mình niềm vui nhưng sao khó quá! There is nothing left to try...There is not place to hide...Có phải đang nói về mình đó không?! Biết trốn vào đâu bây giờ khi quá khứ là nỗi ám ảnh, nằm trong chính bản thân mình, trong vết thương lòng nhức nhối??!!
Ta mất gì, ta được gì với nỗi khổ tâm gì, chỉ có ta và nguời ấy biết. Thật là nhẹ dạ, phài không P?.
Cuối cùng, mình cũng không làm được gì. Nhưng mình biết rằng mình đã cố gắng. Cố hết sức mình. Cố đến mức mình chẳng còn là minh nữa vì yêu. Mình đã đánh mất chính bản thân mình.
Người ta có đau lòng không? Có biết nhửng đêm mất ngủ triền miên? Có biết ta đã xem hàng triệu triệu lần nhưng tấm ảnh cũ? Có biết những cơn ác mộng và cái lạnh lùng của mùa đông đang tới gần?
Có ích gì đâu khi ta cố nhủ mình rằng "Born to try". Đã đến lúc rồi đó P ơi. Người ơi, khi nào nghĩ về câu chuyện này, không bịết nguời có biết rằng nguời đã đánh mất gì không? Tại sao không một lần mở lòng ra, mở lòng ra vì cái tình yêu to lớn mà nguời đã nói? Co phải đìêu này đã chứng minh rằng tình yêu đó không đủ lớn? Your heart is not open, so I must go...
Ai cũng hiểu đạo lý là phải quên đi, phải tiếp tục sống. Freedom comes when you learn to let go... Thiên hạ này đâu có ngu! Nhưng mà có mấy ai làm được hả ông trời? Người ta sinh ra đâu phải là hiền triết hay liệt nữ, anh hùng đâu! Pain is a warning that something's wrong, I pray to God that it won't be long....
Đã nhiều lần làm nguời đau khổ, co phải đây là sự tra thù của những ngày nhân danh tình yêu mà nhẫn nhục? Mục đích cuối cùng cũng chỉ là đẩy mình vào con đường đau khổ chăng? I was your fortress you had to burn?
Cuối cùng thì cũng đến lúc rồi đây. Cho người vui vẻ và mãn tâm tọai ý.
There's nothing left to lose
There's no more heart to bruise
There's no greater power
Than the power of good-bye

Người có nghĩ rằng có thể quay lại không? còn nhớ câu này không "Đừng đi xa quá...không quay lại được đâu..."
Yes, Learn to say good-bye
I yearn to say good-bye

Tuesday, November 20, 2007

The saddest song

It depends on your mood actually, but, I do find this song as the saddest. Esp. In my situation.
When you have a great love, a man of all men, who truly cares of you, loves you deeply. And you are in a relationship with him many years, go beyond any borders.
But at the beginning, you're not sure what you want, and you heart simply guard up, not let him in. A tired time for him.
Then, you open your heart, and you really love him, but you don't realize that. And you hurt him very much.
One day he leaves, and he tells you that he's not going to come back. Boom, you start falling down and realize how much you love him, begging him for another chance and even tempt to commit a suicide because of him. It doesn't work.
That's what we call heart broken....
Then the song...If I could turn turn back the hands of time, Then my darlin' you'd still be mine

If I could turn back the hands of time - R.Kelly




How did I ever let you slip away
Never knowing I'd be singing this song someday
And now I'm sinking sinking to rise no more
Ever since you closed the door
(Chorus)
If I could turn turn back the hands of time
Then my darlin' you'd still be mine
If I could turn turn back the hands of time
Then my darlin' you'd still be mine
Funny funny how time goes by
And blessings are missed in the wink of an eye
Why oh why oh why should one have to go on suffering
When every day I plead please come back to me
(Chorus)
(Bridge)
And you had enough love for the both of us
But I, I did you wrong I admit I did
But now I'm facing the rest of my life alone
(Chorus)
I'd never hurt you (If I could turn back)
Never do you wrong (If I could turn back)
And never leave your side (If I could turn back)
If I could turn back the hands
There'll be nothing I wouldn't do for you (If I could turn back)
Forever honest and true to you (If I could turn back)
If you accept me back in your heart, I love you
If I could turn back the hands
(If I could turn back) That would be my will
(If I could turn back) Darlin' I'm begging you to take me by the hands
If I could turn back the hands
I'm going down yes I am (If I could turn back)
Down on my bended knee yeah (If I could turn back)
And I'm gonna be right there until you return to me
If I could turn back the hands
(If I could turn back) If I could just turn back that little clock on
the wall
(If I could turn back) Then I'd come to realize how much I love you,
love you, love you, love you, love you
If I could turn back the hands

Monday, November 19, 2007

For Dan

Dan has gone on Friday night, and I was so so tired to talk to him before he left. I'm so sorry.
I got a voicemail in my box, a sweet one, and I appreciated that Dan!

I hope he's doing well in Paris, in the land of his ancient, the land of the silly language :) In a optimistic point of view, that means he's 6hours closer to me. In the negative one, that means he has no time for me, busier than ever.

Anyhow, please, be safe!

A day before that day

Five years...I can recall everything just in a moment of a wink....
Sometimes I wonder why all these memories, good one and bad one, they're so lively....
It seem to it's only yesterday I saw your chubby face, and your old glasses along with your disappointed look at me!
I don't ask myself why I can't forget, because I know very clear that I don't want to. Keep it, save it and that kills my heart day by day.
We usually say "Now or Never" to show an assertive decision. So yes, now or never, again. All plans were made, all I need to know is one day ahead.
Would it die on the day it was born? I can't answer that question myself...Please, shed a light to my life.
Sigh, you don't even know that I'm a blogger now. Who on earth cares?