Thursday, December 13, 2007

buồn

đã tự nhủ lòng rằng đừng nên nghĩ đến nữa, mà vẫn đều đặn vào blog ấy. Xem người ta để blast gì, có viết gì không sau nhiều tháng dằng dẵng. Xem rồi rơi nước mắt, vì thấy sao ai kia vô tình quá.....

Saturday, December 8, 2007

Thanh lý...

Bán cái nệm được rồi, mà cũng hơi tiếc. Bán xong mới online coi giá, hic, minh bán bằng 1/3 giá thị trường mà còn thấy tội thằng đó bớt cho nó 50K. Hèn chi người mua hỏi quá chừng. Thôi kệ, cho trống nhà, để đó càng nhìn càng buồn.
Có lẽ đã đến lúc bắt đầu một cuộc đời mới...Dù bao nhiêu đau buồn vẫn vây quanh, nhưng mình không thể tiếp tục như vậy mãi được, phải không? I have to move on!
Đồ đạc mới, dọn dẹp lại nhà cửa...Thay đổi tất cả những thứ gì gợi nhớ có lẽ là một bắt đầu khôn ngoan.
Thật ra là mình muốn đi xa, đi thật xa, bởi vì trong thành phố này có quá nhiều kỷ nịêm.
Có ai giúp mình xua đi nỗi cô đơn này không?

Wednesday, December 5, 2007

Moved again!

Geeze! I have been moving over and over in last 3 months. From ground to second floor; from second floor to top of the building, and now, moved back to second floor.
New machine set up is quickly as it utilized well. However, phone has not connected yet, and the whole cleaning up for new desk is a rough job since both toilets are away from me. Too bad!
I miss mates in Edentree team. Old mates, new mates...They're nice to me. Credit to Cuong for moving my big chair, Mr. Sam to double the way for my computer, Son for my UPs, Quan for my paper & phone...
I miss the view from top...In my break time, I like to stand next to the windows, free my mind and my vision, look down to a part of city. I like the gentle wind, the way it plays with my hair as if someone blows my ears around. And I usually think about someone....
I found out that someone hated me because of my big chair. He usually has to avoid me on his way out...Strange, I don't hate people by their chairs, I just hate their noses or eyes color lol.

Saturday, December 1, 2007

Thời gian như ngừng lại

Câu này nghe quen quá phải không?
Tôi đã đọc, đã nghe nó rất nhiều lần. Nhưng tôi để ý thấy rằng, khi người ta dùng câu này, người ta thường quên miêu tả những cảm giác đi kèm theo nó...
Để tôi kể bạn nghe vài lần mà tôi đã có cảm giác nhé:
Lần xa nhất mà tôi nhớ được chính là lần đầu tôi gặp được ba tôi...Thời gian như ngừng lại...cảm giác lạ lẫm tràn ngập...một chút vui mừng, một chút giận dỗi, nhiều nhiều thống khổ và khó xử
Một lần khác lúc trốn trong tủ áo, bị phát hiện..Thời gian như ngừng lại...xấu hổ, liều mạng...
Lúc làm lễ tốt nghiệp, bước lên nhận bằng, nhìn xuống thấy người ấy ngồi đó nhìn tôi cười nhưng trên tay không có hoa như người khác...Thời gian như ngừng lại...tự hào, ghen tỵ, thất vọng và đắm đuối, tin tưởng...Bởi vì cho đến thời điểm đó, người ta luôn bên tôi trong những lúc khó khăn cũng như vui sướng!
Thôi, chắc là không nên nói tiếp, lại sắp bị ngừng lại nữa rồi...Có những cảm giác ma mình hòan toàn không muốn đối đầu với nó chút nào; vì mình biết mình sẽ thua, sẽ lại chìm đắm trong những tư tưởng đen tối tiêu cực đó.

Nhưng thật ra, giá như thời gian dừng lại mãi mãi, có phải là nó sẽ thành vĩnh cữu không? Ai dám chắc chuyện đó chứ?