Sunday, March 22, 2009

A door to happiness thru a chaotic and destructive bridge which I never had the nerve to go by

Entry này được viết dành riêng cho T., và được viết trong nhiều ngày. Posting để kỷ niệm closing day of something...
Cái kết cuộc, do vẫn còn nhiều khúc mắc nên không thể làm rõ được, hơi cẩu thả chút.
-------

Bạn là một trong vài người ít ỏi có thể làm mình có chút bình yên trong lòng. Nhưng bạn lại là người đã đi xa, chạy trốn tình cảm của chính bạn dành cho mình. Bạn đã từng nói rằng ước gì bạn có thể xóa bớt ký ức của mình, quên đi cái đêm đó. Cái đêm mà bạn nhận ra tình yêu mà bạn nâng niu suốt những năm phổ thông rồi đại học, thực ra chỉ là ảo ảnh từ phía bạn. Bạn ghét thể hiện bản thân, vì bạn luôn nghi ngờ người khác. Tiêm nhiễm từ gia đình giàu có của bạn rằng người ta đến với bạn chỉ vì tiền. Vậy mà cuối cùng điều đó đã xảy ra. Trong một thời gian dài đến vậy. Mình đã không biết vì sao bạn lại có thể đấm Andrew đến gãy mũi và 2 cái răng. Chưa bao giờ mình thấy bạn như vậy. Một con thú bị thương, đau đớn và hoảng sợ. Đến khi mình biết Andrew đã nói gì với bạn cùng nụ cười đểu giả, mình nghĩ nếu là mình chắc đã giết chết hắn ngay lúc đó rồi. Mình chưa bao giờ trách bạn vì đêm đó mình ở lại cùng bạn, dù đó là một trong những lý do mình làm cho ex của mình nghi ngờ mình đến cực độ. Mình chỉ không bao giờ ngờ được, một sự kết thúc cũng là một sự khởi đầu, thậm chí còn đau đớn hơn cho bạn. Cho dù cả hai đã tránh nói về chuyện đó. Những lời này mình chưa bao giờ có dịp nói với bạn. Mình thường chỉ cố gắng nói quanh co để bạn đừng nghĩ đến nó, để bạn từ bỏ ý định. Mình ngốc quá phải không? Những cố gắng của mỉnh cuối cùng chỉ làm bạn tổn thương nhiều hơn là xoa dịu bạn. Bạn từng nói mình đánh giá thấp tình cảm của bạn, đánh giá thấp con người bạn. Minh đã luôn phủ nhận điều đó, thậm chí còn giận dữ với bạn. Bây giờ thì mình thừa nhận. mình ngốc thật. Làm sao chỉ những lời nói suông của mình có thể làm lay chuyển được tình cảm của bạn. Mình cứ tỏ ra hiểu bạn rất rõ, nhưng thật ra mình chỉ hiểu những gì bạn đã để cho mình hiểu. Thế giới của mình và của bạn không gặp nhau bao giờ. Cũng như đã có lần bạn hỏi mình khi chèo thuyền ở Bằng Lăng Tím "Có cái gì trong cái đầu bé nhỏ của em vậy?" Ờ, từ khi nào bạn chuyển từ nhóc sang em nhỉ? Cũng từ khi nào mình thôi gọi bạn bằng mày chuyển sang gọi tên nhỉ?
Lắm lúc mình cũng tự hỏi, có gì bên dưới vầng trán rộng và đôi mắt cháy lửa kia? Đôi mắt có thể làm tan chảy cả tảng băng trong tim của cả đàn ông và đàn bà. Mình ghen tỵ với bạn, vì bạn có tất cả những gì một người bình thường cần để hạnh phúc. Một gia đình đầy đủ. Sự giàu có - một phương tiện đầy sức mạnh. Một vẻ đẹp đáng ghen tỵ. Và trên hết, một cái đầu thông minh đáng sợ. Thật hòan hảo! Một con người như bạn thật ra nghe có vẻ sặc mùi tiểu thuyết hơn là thật sự sinh ra, hiện diện và đang hít thở dưới ầu trời này. Càng khó tin hơn nữa khi lại xuất hiện trong cái thế giới bé nhỏ rối rắm của mình. Mình nhớ mình đã rất cảm động khi nghe bạn thổ lộ rằng người con gái kia là tia sáng nhỏ nhoi duy nhất có thể chỉ cho bạn nơi nào có hạnh phúc. Đó là khỏang sau 1 năm mình chơi với bạn. Bạn giới thiệu cùng mình một cô gái xinh xắn, thời trang và khéo léo trong giao tiếp. Một cặp đôi hòan hảo trong mắt mọi người. Chỉ trừ, trong mắt mình. Vì bạn đã tin tưởng nói cho mình biết những góc khuất trong mối quan hệ đó. Bạn băn khoăn, nhưng vì quá yêu, tin vào sự xét đóan của bản thân, bạn nhắm mắt lại. Nhưng kể từ khi nắm giữ bí mật đó, mình luôn có gì đó nhói lên mỗi khi thấy 2 người bên nhau. Một linh cảm xấu, mình nghĩ vậy. Và sự sắc bén của mình đã thua nụ cười hạnh phúc của bạn. Mình đã im lặng dù tận mắt nhìn thấy những điều mình không nên thấy. Và lẽ ra, mình cũng nên thấy bạn, điều mình nên thấy,ngay nơi ấy, ngay thời điểm ấy.
Mãi về sau này bạn mới hỏi vì sao mình biết mà mình không nói với bạn. Mình chỉ biết là với tình cảm mình dành cho bạn, một tình bạn đặc biệt, thì mình có thể đau khổ nếu thấy bạn đau khổ. Mình đã quyết định im lặng, chỉ mong bạn tìm thấy hạnh phúc từ tia sáng nhỏ ấy. Bạn thì chỉ lặng lẽ cười, nụ cười đầu tiên từ đêm ấy, bảo rằng có lẽ bạn yêu mình vì một trong những lời ngọt ngào đó. Giá như mình có thể đỏ mặt được, mình mà có thể nói những lời ngọt ngào sao?
Minh hỏi bạn vì sao cả hai đứa mình không thấy nhau khi cùng hiện diện tại nơi đó. Mình cứ nghĩ bạn sẽ trả lời một cách logic như vì cả hai cùng bối rối, không nhận thức được xung quanh hay gì đó. Câu trả lời của bạn hơi bất ngờ. Chỉ ngắn gọn "Số phận". Ừhm, có lẽ thế thật.
Khi bạn so sánh giữa mình và ex của bạn, một lần duy nhất, bạn bảo rằng bạn có thể thấy được hạnh phúc ở cuối con đường với ánh sáng của cô ấy, thì với mình, bạn đã thật sự chạm tay vào hạnh phúc. Cho dù cái giá của hạnh phúc đó quá đắt. Cho dù cái hạnh phúc đó bỏng rát và đẩy bạn chìm sâu hơn vào cái thế giới không niềm tin của chính bạn. Cho dù cái hạnh phúc đó làm bạn muốn tự giết mình để giữ mãi, để không phải trải nghiệm cái cảm giác buông tay sau phút giây đó.
Có cô gái nào mà có thể sắt đá trước những lời đó nhỉ? Vậy mà mình vẫn cười được đó. Vì mình đang yêu, yêu người ấy một cách sâu sắc. Đến mức mình không dám để thế giới nhỏ của mình và thế giới có người ấy gần nhau. Vì người ấy luôn là một người tự ti, và mình, bằng mọi cách phải giữ gìn hạnh phúc của mình.
Cho đến ngày cả hai thế giới hòan tòan đổ sụp trong mắt mình. Và cả bạn, cả người ấy đều bỏ đi khỏi cái thế giới đó. Chỉ còn lại riêng mình, nhìn các thế giới ấy đan xen vào nhau một cách bất lực. Một thế giới rỗng, như xác ve mùa thu, như mình
8 tháng sau đêm ấy, bạn xuất hiện trước mặt mình, bảo rằng hãy bắt đầu lại cái thế giới của mình. Bạn muốn rằng sẽ có 2 người trong thế giới đó, để mình không còn cô đơn nữa, để bạn được một lần giữ gìn hạnh phúc. Để bạn không còn thấy thua kém mình, vì ít nhất mình cũng đã từng hạnh phúc. Trời ạ, bạn – thua kém mình? Mình đã khóc trong vòng tay của bạn, cảm thấy cả hai đang run rẩy. Mình đã nói với bạn trong nước mắt rằng cái mình tưởng là hạnh phúc đó chỉ là ảo giác, chỉ là sự tự thỏa mãn một phía cùng sự đam mê không cuỡng lại nổi. Tất cả tan chảy dễ dàng trong một chớp mắt, hoặc hai. Bạn không nói gì, chỉ lặng lẽ ghì sát một – quẫy- đạp- đấm đá lung tung-mình vào lòng bạn, để mặc mình khóc tơi bời, để mình dịu lại bởi tiếng tim bạn, cái tiếng tim nện thình thịch vào tai mình bởi sự không có khỏang cách. Mình đã chẳnng nói gì cả, phải không? Có những lúc, không lời nói nào có thể xuyên qua bức tường đó hữu hiệu bằng cách của bạn, phải không? Và trong một tích tắc, một tích tắc in high thôi, mình đã nghĩ đến hai chữ “chúng ta”. Ngốc thật!

!,5 tháng sau bạn quay lại. Ừh, bạn biến mất suốt khỏang thời gian đó, và cà hai không hề tìm cách liên lạc với nhau. Thỉnh thỏang khi ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc, nhìn ra khỏang trời xanh, rộng từ tầng 4, mình lại nghĩ về bạn. Những ý nghĩ của mình không cuồn cuộn nữa, chỉ là những suy nghĩ rời rạc, thì dụ như bạn thích ăn kem Bạch Đằng, hoặc mình thích sai vặt bạn đi mua nước uống ở siêu thị Co-op gần nhà bạn, và nhất định không cho bạn đi xe. Những ý nghĩ không đâu vào đâu, rồi mình thở hắt ra, lại tập trung vào công việc dang dở. Chỉ vậy thôi, có gọi là sự nhớ nhung không. Điện thoại reo, mình hờ hững bắt máy, hờ hững trả lời bạn như chưa từng có gì xảy ra. Tất cả những đau đớn, khóc lóc, tiếng bạn gọi đi gọi lại tên mình trong một khỏanh khắc, hơi thở nhẹ ‘night của bạn, cùng tiếng nghiến răng và nụ hôn như muốn nghiến nát đôi môi mình khi bạn nghe mình nói câu cuối cùng ...tất cả đã lùi xa, như chưa từng xảy ra. Chính vào lúc đó, mình nhận ra là bạn có ý nghĩa biết bao nhiêu đối với mình, với tư cách là một người bạn.

Mình đi gặp bạn ở quán cà phê cũ. Tụi mình đã làm một marathon coffee, bắt đầu từ quán cũ, mình đã đi hết tất cả những nơi cả hai đứa yêu thích, chia sẻ những bí mật. Quả thật đó là một ngày mới mẻ đối với mình, khi ngồi sau bạn, nghêu ngao hát, tấp xe vào lề đường chỉ vì quá buồn cười vì 1 điều gì đó đến nỗi không cầm lái được. Lúc đó bạn cứ trách mình vì không để bạn lấy xe nhà đi, và mình mắng bạn rằng “Đồ khoe của”.

Mình nhớ mãi, nhớ mãi cái ngày ấy. Dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời nhiệt đới này, mọi thứ sáng bừng, một thứ ánh sáng kỳ lạ phủ lên bạn với nụ cười đẹp nhất mà mình từng biết. Nếu quả thật có Chúa trên đời, có lẽ ngài cũng không thể sáng hơn bạn lúc đó đâu. Khỏanh khắc đó, mình như quên hết mọi thứ, choáng ngợp bởi bạn. Mình cảm thấy cơn gió mới lướt nhẹ qua cổ mình đang thổi tung mái tóc bạn. Mình thấy cái bóng cao cao của bạn đổ dài, và phủ lên bóng mình lúc nào không biết, cùng ánh mắt ân cần khi bạn cúi xuống hỏi mình có cần nghỉ hay không. Mình đã giật mình lùi lại cái hố trên lề đuờng đến súyt trật chân. Và khi bạn vươn tay ra tóm lấy mình, mình biết rằng mình sẽ không bao giờ té ngã khi mình ở cạnh bạn, một cảm giác bình yên, chỉ bởi sự có mặt của bạn. Một sự tin cậy tuyệt đối.

Người ta nói rằng “All good thing comes to an end”, hoặc “Too good to be true”. Có lẽ vậy. Ngay trong đêm đó, ngoài bến Bạch Đằng gió thổi lồng lộng, bạn bảo chỉ một lần thôi, dù là giả vờ đi nữa, mình hãy ở cạnh bạn như một người bạn gái. Mình đã đáp lại rằng có những điều mình có thể làm cho bạn, và đã làm với bạn, dù mình không là bạn gái của bạn. Và gưong mặt mình hòan toàn bình thản, hoàn tòan lãnh đạm ngay sau khi bạn nói dứt câu nói đó. Với nụ cười cố tình hờ hững, mình bảo rằng “Cứ như vầy không tốt sao?”

Bạn lắc đầu, bảo “Không”. Chỉ vậy thôi, mình cứ đứng đó, để nghe gió luồn quanh, và ký lạ, khi nhìn bạn từ phía sau, mình có cảm giác như bạn đang trôi bồng bềnh, xa dần.

Trước khi mình lên xe, bạn bảo rằng ngày mai bạn bay rồi. Mình không cần hỏi bạn đi đâu, chỉ nghe bạn nói ngắn gọn, và chỉ nói Take care. Tất cả đều bềnh bồng bềnh bồng chung quanh mình. Hình như bạn đã nói bạn muốn mình ra tiễn bạn thì phải.

Trước khi mình quay lưng vào nhà, mình nghe đâu đó trong gió tiếng bạn gọi tên mình...

Mọi giác quan của mình đều đông cứng. Minh không cảm thấy được nước mắt của chính mình đang rơi, mình không thấy dáng cao của bạn bất động trong bóng tối, mình không nghe được mùi mồ hôi của bạn sau một ngày chơi vui vẻ. Ừ, một ngày vui ve...Tại sao bạn làm vậy? Tặng cho mình một ngày như vậy, chỉ để farewell? Tại sao bạn nói những lời như vậy chỉ ngay trước khi bạn rời bỏ mình? Tại sao?

Mình giận bạn. Giận lắm.

Click chuột một cách vô thức, mình nghe tiếng máy bay lên xuống, nghe lòng nhoi nhói và mắt cay cay. Đâu đó ngoài kia là chuyến bay của bạn, mang bạn đi xa, xa thật xa mình, nguồn gốc của những đau buồn chồng chất của bạn.

Một voicemail, từ bạn “Anh tự trách mình làm chuyện không tốt, đã lợi dụng em lúc em không bình tĩnh suy nghĩ. ..... Nhưng anh trách mình nhiều hơn khi anh đã không tận dụng cơ hội đó để trói chặt em lại, để buộc em phải gắn bó cuộc đời mình với anh, dù bằng ép buộc. Anh biết thật xấu xa khi có ý nghĩ đó, nhưng anh không chịu được cái viễn cảnh em sẽ thuộc về một người khác, không phải là anh.Liệu người ta có .........Liệu người ta có......Liệu em có................Nhưng cuối cùng, anh đã không thực hiện được những gì anh muốn, những gì anh đã định làm để có được em. Anh không thể biết mình sẽ làm gì nếu cứ ở gần em. Tình yêu anh dành cho em quá lớn, đến mức làm anh sợ hãi. Anh thà hy sinh cả hai đứa mình còn hơn là để em ra đi....Hãy đợi anh....”

Bạn khờ quá....

Mình không đợi bạn....

Có lẽ, đây là cơ hội duy nhất để mình ra khỏi những ảo ảnh đó, và xây dựng lại một thế giới của riêng mình, không có bạn, không có những quá khứ và mảnh vỡ...

Một cánh cửa dẫn đến hạnh phúc qua cây cầu chực chờ sự hủy diệt. Mình tự tay đóng lại, và sẽ không bao giờ mở ra.