Bán cái nệm được rồi, mà cũng hơi tiếc. Bán xong mới online coi giá, hic, minh bán bằng 1/3 giá thị trường mà còn thấy tội thằng đó bớt cho nó 50K. Hèn chi người mua hỏi quá chừng. Thôi kệ, cho trống nhà, để đó càng nhìn càng buồn.
Có lẽ đã đến lúc bắt đầu một cuộc đời mới...Dù bao nhiêu đau buồn vẫn vây quanh, nhưng mình không thể tiếp tục như vậy mãi được, phải không? I have to move on!
Đồ đạc mới, dọn dẹp lại nhà cửa...Thay đổi tất cả những thứ gì gợi nhớ có lẽ là một bắt đầu khôn ngoan.
Thật ra là mình muốn đi xa, đi thật xa, bởi vì trong thành phố này có quá nhiều kỷ nịêm.
Có ai giúp mình xua đi nỗi cô đơn này không?
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment