It's been awhile I don't write a thing...Been a while I try to lay low, separate myself from the parties, friends...yeah, it's been awhile.
It's also been awhile I don't hear anything from a man I used to love...So I thought I should just write an email asking how things were going...Not a word from him,yet. Oh well, it's life. No, it's my life.
The story of my life is I meet people, we have sparks, big ones, then we part and in the end I'm the only one who still here missing them in many different ways.
I feel lonely lately...I miss that feeling having a man by my side, having someone that I can call anytime for a drink, or for a good laugh. I've always overrated the "intellectual" part, but now I'm admitting the physical part is so important to me,too.
I thought with me being separated from the social life, quietly passing time, I can find peace. But not...Now I'm falling, again,to something inappropriate, something that I can't resist...Darn it, why I'm so fixated on smart men...
God, now I'm depressed...
Sunday, June 5, 2011
Tuesday, June 8, 2010
Things I have given up
A list of things I have given up:
Archery.
Japanese.
Promotion.
A husky pet.
A family.
And a boyfriend.
Archery.
Japanese.
Promotion.
A husky pet.
A family.
And a boyfriend.
Saturday, April 17, 2010
Điên vì yêu - tập 1.
Cái số mình, khi yêu ai đều không nhận ra là mình yêu họ. Toàn mất rồi mới biết mình yêu người ta lắm lắm. Ngu thế. Có điều mệnh đề này không áp dụng với tình đầu.
Tình đầu là tình ngăn ngắn, lúc học lớp 5. Thấy "chàng" học giỏi, lại xinh boy nên thích quá trời. Mà lúc đó mình đã bắt đầu dậy thì, mặt mụn tùm lum, thế mà anh chàng ấy (học giởi nhì lớp nhá, giỏi nhất là mình chứ ai) cũng thích mình. Hai đứa hay để dành tiền rồi rủ nhau đi bơi. Không dám nắm tay trên bờ, chỉ dám lặn xuống nước nắm tay. Lúc đó có bạn P. hay đi theo kỳ đà cản mũi làm mình ghét lắm.
Mình dữ từ nhỏ, trong lớp có 1 thằng đầu gấu, và mình với nó óanh lộn. Mình đập nó te tua, và cũng bị nó đập cho 1 trận, cho tới lúc "chàng" đi méc cô, cà đám bỏ chạy hết. Lúc đi vòng ra sau trường, "chàng" đi theo mình khóc tức tưởi dù từ đầu trận so găng mình chả nhỏ giọt nước mắt nào. "Chàng" lúng búng hỏi mình có đau hông, tự nhiên lúc đó thấy mát lòng mát dạ dễ sợ, và tự nhủ lòng "ta phải vệ T." :D
Hai đứa hay tha thẩn phía sau trường giờ ra chơi. Chả làm gì bậy bạ cả (sao hồi đó ngu vậy nhỉ?), chỉ ngồi kế bên nhau ngắm hàng cỏ cao quá đầu người và hàng đống rác quăng ra từ cửa sổ lớp. Hoặc đi lòng vòng dưới gốc cây bạch đàn, tìm cách lặt lá xếp bông. Mình vốn không khéo tay, chỉ biết có mổi món đó nên coi như tuyệt kỹ của mình, rèn tay xếp khá đẹp. Một ngày kia nổi hứng viết mấy chữ vào cái lá; mà cụ thể là gì thì giờ quên rồi, đại khái là "P. thích T." - chỉ chắc chắn là không gọi "chàng" bằng anh; rồi xếp thành cái bông đưa "chàng". "Chàng" nhận bông, bỏ cặp, rồi ...thôi. Đợi 1 ngày trời, mình hẹn "chàng" ra hỏi. Nói mấy câu mà "chàng" vẫn đực mặc ra là biết rồi. Tính vốn rất không kiên nhẫn nên mình hụych tọet luôn, và rồi "chàng" đỏ mặt tía tai nhìn mình (vì chàng rất trắng mà), và rồi chàng không nói gì hết.
Lúc đó là gần thi tốt nghiệp cấp ...1 :d Thời mình khổ thế, học 3 cấp thi 3 lần. Ôn thi túi bụi. Và "chàng" cứ im lăng, tránh tránh mình dù vẫn về chung, vẫn theo mình cúp học đi bắt cá, vẫn rủ mình về nhà "chàng" để trên đường về ghé cái chỗ mình rất thích là cái trại nấm, và vẫn kiên nhẫn giúp mình gỡ từng nắm tóc khi bị mấy đứa kia ném cả đống bông gai lên đầu. (có ai biết cái hột đó tên gì hông? nó như trái sầu riêng thu nhỏ, mọc dại, quăng lên tóc là móc vô hết đường gỡ, như cái velcro bi giờ á)
Rồi thôi hẳn, cho đến ngày thi. Hai đứa thi chung cơ sở bên trường Hòa Bình. Thi 3 môn, ngày thi cuối cùng "chàng" đưa cho mình cái bông. Lúc đó mình vừa giận vửa bận nói chuyện với bạn, nhét luôn cái bông vô cuốn tập rồi te te đi về dù "chàng" đã bảo để "chàng" nói chuyện chút rồi "chàng" chở về.
Rồi nghỉ hè, 2 đứa coi như nghỉ chơi.
Lên cấp 2 lẽ ra 2 đứa học 2 trường khác nhau. Ai dè 1 trường bị đóng cửa, là trường của "chàng", nên tòan bộ giáo viên lẫn học sinh dồn về trường mình. Sao lúc đó tự nhiên 2 đứa đâm ra thù nhau. Mình ghét "chàng" dã man, đến giờ vẫn còn nhớ mình đã tự hỏi mình vì sao lại ghét T. đến vậy?. Học cấp 2, mình không là đầu gấu nữa, dù vẫn học lớp top trong trường, nhưng vẫn thích chơi với đầu gấu, và vẫn hăng say đánh nhau khi có dịp, vận có thể vác cây nện những đứa láo toét với mình, và vẫn bị chọc ghẹo như điên về cái tuổi dậy thì của mình.
Sau đó thì, "chàng" chuyển đi lớp nào mình không rõ, cũng không quan tâm tìm hiểu. Chỉ nhớ 1 ngày sao không thấy "thằng đó' đứng bên cổng nhìn nhìn mình nữa. Chỉ vậy thôi, 1 mối tình đã mất.
Hai năm sau, học gần xong lớp 8, ngồi sọan đồ quăng bớt giấy tập cũ, mình tìm thấy cái bông ngày xưa. Tính xé luôn, nhưng thấy nó còn xanh nguyên như mới, táy máy mở ra xem thì thấy ngay hàng chữ "Anh thích em" chàng viết trong đó. Chữ tròn, đều, rõ...đúng chữ của "chàng" ngày ấy. Lúc đó chỉ còn biết cười cười tiếc tiếc, bỏ lại cái bông vô chỗ cũ không nỡ quăng. Cũng chỉ lúc đó mới thấy mình ghét "chàng" 1 cách vô lý, vì lúc nào ra chơi mình cũng nhìn thấy chàng đứng đó nhìn mình 1 cách khó hiểu (giờ hiểu rồi thì có thể dùng chữ đau đáu). Cũng không có cam đảm đi tìm "chàng", cứ lưng lửng như vậy đến năm ngoái.
Năm ngoái, gặp lại bạn P. từ bạn T. khi đi mua vú sữa với bạn Thùy. hỏi thăm tin tức "chàng" vì bạn P. là bạn thân nhất của chàng hồi đó. Tin nghe rất buồn, T. đã tự tử chết năm lớp 10. 1 năm sau ngày mình lên SG. Biết cái chết của T. chả liên quan gì đến mình, nhưng vẫn thấy tiếc, nêu như mình suy nghĩ chín chắn hơn chắc đã đi tìm T. như tìm lại 1 người bạn thân. Và bạn P, chưa bao giờ nói rõ cho mình biết lý do bạn T tự tử.
Cái bông đó đã mất theo những kỷ vật tuổi thơ của mình từ lâu. Nhưng người tặng nó cho mình sẽ luôn ở trong lòng, cho đến ngày mình già lão không còn nhớ được nữa thì thôi. "Chàng" trong tim mình sẽ luôn là 1 cậu bé lớp 5 cao ngang mình (thông cảm, đó là người iu duy nhất cao bằng mình cho đến thời đểm này), trắng trẻo, thích chó, thích ăn nấm, kiên nhẩn bắt cá với mình, thích đi bơi và có 1 tấm lòng trẻ con không ngây thơ lắm.
Vậy nhé, R.I.P, T.T.
Còn tiếp.
Tình đầu là tình ngăn ngắn, lúc học lớp 5. Thấy "chàng" học giỏi, lại xinh boy nên thích quá trời. Mà lúc đó mình đã bắt đầu dậy thì, mặt mụn tùm lum, thế mà anh chàng ấy (học giởi nhì lớp nhá, giỏi nhất là mình chứ ai) cũng thích mình. Hai đứa hay để dành tiền rồi rủ nhau đi bơi. Không dám nắm tay trên bờ, chỉ dám lặn xuống nước nắm tay. Lúc đó có bạn P. hay đi theo kỳ đà cản mũi làm mình ghét lắm.
Mình dữ từ nhỏ, trong lớp có 1 thằng đầu gấu, và mình với nó óanh lộn. Mình đập nó te tua, và cũng bị nó đập cho 1 trận, cho tới lúc "chàng" đi méc cô, cà đám bỏ chạy hết. Lúc đi vòng ra sau trường, "chàng" đi theo mình khóc tức tưởi dù từ đầu trận so găng mình chả nhỏ giọt nước mắt nào. "Chàng" lúng búng hỏi mình có đau hông, tự nhiên lúc đó thấy mát lòng mát dạ dễ sợ, và tự nhủ lòng "ta phải vệ T." :D
Hai đứa hay tha thẩn phía sau trường giờ ra chơi. Chả làm gì bậy bạ cả (sao hồi đó ngu vậy nhỉ?), chỉ ngồi kế bên nhau ngắm hàng cỏ cao quá đầu người và hàng đống rác quăng ra từ cửa sổ lớp. Hoặc đi lòng vòng dưới gốc cây bạch đàn, tìm cách lặt lá xếp bông. Mình vốn không khéo tay, chỉ biết có mổi món đó nên coi như tuyệt kỹ của mình, rèn tay xếp khá đẹp. Một ngày kia nổi hứng viết mấy chữ vào cái lá; mà cụ thể là gì thì giờ quên rồi, đại khái là "P. thích T." - chỉ chắc chắn là không gọi "chàng" bằng anh; rồi xếp thành cái bông đưa "chàng". "Chàng" nhận bông, bỏ cặp, rồi ...thôi. Đợi 1 ngày trời, mình hẹn "chàng" ra hỏi. Nói mấy câu mà "chàng" vẫn đực mặc ra là biết rồi. Tính vốn rất không kiên nhẫn nên mình hụych tọet luôn, và rồi "chàng" đỏ mặt tía tai nhìn mình (vì chàng rất trắng mà), và rồi chàng không nói gì hết.
Lúc đó là gần thi tốt nghiệp cấp ...1 :d Thời mình khổ thế, học 3 cấp thi 3 lần. Ôn thi túi bụi. Và "chàng" cứ im lăng, tránh tránh mình dù vẫn về chung, vẫn theo mình cúp học đi bắt cá, vẫn rủ mình về nhà "chàng" để trên đường về ghé cái chỗ mình rất thích là cái trại nấm, và vẫn kiên nhẫn giúp mình gỡ từng nắm tóc khi bị mấy đứa kia ném cả đống bông gai lên đầu. (có ai biết cái hột đó tên gì hông? nó như trái sầu riêng thu nhỏ, mọc dại, quăng lên tóc là móc vô hết đường gỡ, như cái velcro bi giờ á)
Rồi thôi hẳn, cho đến ngày thi. Hai đứa thi chung cơ sở bên trường Hòa Bình. Thi 3 môn, ngày thi cuối cùng "chàng" đưa cho mình cái bông. Lúc đó mình vừa giận vửa bận nói chuyện với bạn, nhét luôn cái bông vô cuốn tập rồi te te đi về dù "chàng" đã bảo để "chàng" nói chuyện chút rồi "chàng" chở về.
Rồi nghỉ hè, 2 đứa coi như nghỉ chơi.
Lên cấp 2 lẽ ra 2 đứa học 2 trường khác nhau. Ai dè 1 trường bị đóng cửa, là trường của "chàng", nên tòan bộ giáo viên lẫn học sinh dồn về trường mình. Sao lúc đó tự nhiên 2 đứa đâm ra thù nhau. Mình ghét "chàng" dã man, đến giờ vẫn còn nhớ mình đã tự hỏi mình vì sao lại ghét T. đến vậy?. Học cấp 2, mình không là đầu gấu nữa, dù vẫn học lớp top trong trường, nhưng vẫn thích chơi với đầu gấu, và vẫn hăng say đánh nhau khi có dịp, vận có thể vác cây nện những đứa láo toét với mình, và vẫn bị chọc ghẹo như điên về cái tuổi dậy thì của mình.
Sau đó thì, "chàng" chuyển đi lớp nào mình không rõ, cũng không quan tâm tìm hiểu. Chỉ nhớ 1 ngày sao không thấy "thằng đó' đứng bên cổng nhìn nhìn mình nữa. Chỉ vậy thôi, 1 mối tình đã mất.
Hai năm sau, học gần xong lớp 8, ngồi sọan đồ quăng bớt giấy tập cũ, mình tìm thấy cái bông ngày xưa. Tính xé luôn, nhưng thấy nó còn xanh nguyên như mới, táy máy mở ra xem thì thấy ngay hàng chữ "Anh thích em" chàng viết trong đó. Chữ tròn, đều, rõ...đúng chữ của "chàng" ngày ấy. Lúc đó chỉ còn biết cười cười tiếc tiếc, bỏ lại cái bông vô chỗ cũ không nỡ quăng. Cũng chỉ lúc đó mới thấy mình ghét "chàng" 1 cách vô lý, vì lúc nào ra chơi mình cũng nhìn thấy chàng đứng đó nhìn mình 1 cách khó hiểu (giờ hiểu rồi thì có thể dùng chữ đau đáu). Cũng không có cam đảm đi tìm "chàng", cứ lưng lửng như vậy đến năm ngoái.
Năm ngoái, gặp lại bạn P. từ bạn T. khi đi mua vú sữa với bạn Thùy. hỏi thăm tin tức "chàng" vì bạn P. là bạn thân nhất của chàng hồi đó. Tin nghe rất buồn, T. đã tự tử chết năm lớp 10. 1 năm sau ngày mình lên SG. Biết cái chết của T. chả liên quan gì đến mình, nhưng vẫn thấy tiếc, nêu như mình suy nghĩ chín chắn hơn chắc đã đi tìm T. như tìm lại 1 người bạn thân. Và bạn P, chưa bao giờ nói rõ cho mình biết lý do bạn T tự tử.
Cái bông đó đã mất theo những kỷ vật tuổi thơ của mình từ lâu. Nhưng người tặng nó cho mình sẽ luôn ở trong lòng, cho đến ngày mình già lão không còn nhớ được nữa thì thôi. "Chàng" trong tim mình sẽ luôn là 1 cậu bé lớp 5 cao ngang mình (thông cảm, đó là người iu duy nhất cao bằng mình cho đến thời đểm này), trắng trẻo, thích chó, thích ăn nấm, kiên nhẩn bắt cá với mình, thích đi bơi và có 1 tấm lòng trẻ con không ngây thơ lắm.
Vậy nhé, R.I.P, T.T.
Còn tiếp.
Sunday, February 14, 2010
Year 2009 review - First post on 14 Februrary.
This will be done in several days and several times. Too lazy to write at once.
Money first - just worked on my accounting tab yesterday.
B. almost strangled me on the neck when we did our accountings together. He screamed "And so you said you started saving". I couldn't blame him, I did waste lots of money in last few months. And last year too.
I bought too many stuffs which I eventually throw them away, give them away, sell them off just to get rid of them, or I just bury them at the bottom of my closet.
In the mean time, I saved a little money, few hundreds bucks haha. And I found out that banking in VN is such a pain in my ass.
CS did cost a significant part of my time and $$. Lucky me, I've found a better way to host people, and still cost efficient. Hope that I still can do it in 2010 in the way both sides can be happy.
I figured I do have a talent to make the cheapest activity to be expensive. For an instance, swimming is cheap. But my bikinis are damn expensive. 300K just for the top. But on a second thought, I think my top deserves a decent bikini haha.
Also, when I look on my numbers and the reasons I spent the money on, I found some odd things, including some people who lied to me. Too bad, some of them I considered them as "friends". C'est lav ie!!!
Lesson leanrt: spend money better and wiser. And find some cheaper hobbies. Almost all of my hobbies are way too expensive for an average Vietnamese: travels, bars, archery, hi-tech stuffs, delicious food.
Career: This year was a very weird, storming and laid back year. For many reasons, including my health, I didn't go any further on my career path. I did get raises - in plural - however, it's not on the track I wanted. I changed projects, just to stumble upon another shitty position which demands lot of effort and the repay is almost zero. How does that sound to you?
Lesson learnt: forget your boss. Work by the payment, do not spend extra effort if you know that your boss would never repay it. Period.
Friendship: What makes me rally happy that I found my old friend back from college - Dang. I did not find him via his email. I was bored and joined the translation for facebook. I was curious enough to look for the top contributor and his name and a tiny avatar showed up. I wasn't sure so I email him, and he replied me back. And that's how we re-connected. And things are just like yesterday, we still talk in the same way we were back then :)
Money first - just worked on my accounting tab yesterday.
B. almost strangled me on the neck when we did our accountings together. He screamed "And so you said you started saving". I couldn't blame him, I did waste lots of money in last few months. And last year too.
I bought too many stuffs which I eventually throw them away, give them away, sell them off just to get rid of them, or I just bury them at the bottom of my closet.
In the mean time, I saved a little money, few hundreds bucks haha. And I found out that banking in VN is such a pain in my ass.
CS did cost a significant part of my time and $$. Lucky me, I've found a better way to host people, and still cost efficient. Hope that I still can do it in 2010 in the way both sides can be happy.
I figured I do have a talent to make the cheapest activity to be expensive. For an instance, swimming is cheap. But my bikinis are damn expensive. 300K just for the top. But on a second thought, I think my top deserves a decent bikini haha.
Also, when I look on my numbers and the reasons I spent the money on, I found some odd things, including some people who lied to me. Too bad, some of them I considered them as "friends". C'est lav ie!!!
Lesson leanrt: spend money better and wiser. And find some cheaper hobbies. Almost all of my hobbies are way too expensive for an average Vietnamese: travels, bars, archery, hi-tech stuffs, delicious food.
Career: This year was a very weird, storming and laid back year. For many reasons, including my health, I didn't go any further on my career path. I did get raises - in plural - however, it's not on the track I wanted. I changed projects, just to stumble upon another shitty position which demands lot of effort and the repay is almost zero. How does that sound to you?
Lesson learnt: forget your boss. Work by the payment, do not spend extra effort if you know that your boss would never repay it. Period.
Friendship: What makes me rally happy that I found my old friend back from college - Dang. I did not find him via his email. I was bored and joined the translation for facebook. I was curious enough to look for the top contributor and his name and a tiny avatar showed up. I wasn't sure so I email him, and he replied me back. And that's how we re-connected. And things are just like yesterday, we still talk in the same way we were back then :)
Sunday, January 31, 2010
Do not stand at my grave and weep
I've seen death, I've seen birth...
A poem for who are roaming on the rainbow bridge.
Do not stand at my grave and weep
Do not stand at my grave and weep,
I am not there, I do not sleep.
I am in a thousand winds that blow,
I am the softly falling snow.
I am the gentle showers of rain,
I am the fields of ripening grain.
I am in the morning hush,
I am in the graceful rush
Of beautiful birds in circling flight,
I am the starshine of the night.
I am in the flowers that bloom,
I am in a quiet room.
I am in the birds that sing,
I am in each lovely thing.
Do not stand at my grave and cry,
I am not there. I do not die.
by Mary Elizabeth Frye
A poem for who are roaming on the rainbow bridge.
Do not stand at my grave and weep
Do not stand at my grave and weep,
I am not there, I do not sleep.
I am in a thousand winds that blow,
I am the softly falling snow.
I am the gentle showers of rain,
I am the fields of ripening grain.
I am in the morning hush,
I am in the graceful rush
Of beautiful birds in circling flight,
I am the starshine of the night.
I am in the flowers that bloom,
I am in a quiet room.
I am in the birds that sing,
I am in each lovely thing.
Do not stand at my grave and cry,
I am not there. I do not die.
by Mary Elizabeth Frye
Saturday, January 2, 2010
Min
And so, finally Min has arrived the forever destination of his journey in life.
I'm crying out on the first day of the year. But I';m also glad that he finally be free from pains, real pains, from his cancer.
I'm glad that Min's mother is a very understanding one, and she has learnt how to accept her son completely, with a big warm heart, and that gave T. a chance to see Min 2 days before he went unconscious.
I couldn't fly to Germany to see last time, but L. did that for me. That's right, after all, I think T. needs her the most. "As long as he is happy, I don't give a damn about what people think", said L.
We used to have 13 in the gang, a nice number. Now is 7. And with L. moving out to the States, we will have 6. Waht do we expect from this kind of very special bond?
This is nothing new, one died, many others are born. Life goes on, as it never ends.
But life without Min is not the same. We will always have you in our heart, Dr.Min.
I'm crying out on the first day of the year. But I';m also glad that he finally be free from pains, real pains, from his cancer.
I'm glad that Min's mother is a very understanding one, and she has learnt how to accept her son completely, with a big warm heart, and that gave T. a chance to see Min 2 days before he went unconscious.
I couldn't fly to Germany to see last time, but L. did that for me. That's right, after all, I think T. needs her the most. "As long as he is happy, I don't give a damn about what people think", said L.
We used to have 13 in the gang, a nice number. Now is 7. And with L. moving out to the States, we will have 6. Waht do we expect from this kind of very special bond?
This is nothing new, one died, many others are born. Life goes on, as it never ends.
But life without Min is not the same. We will always have you in our heart, Dr.Min.
Sunday, October 18, 2009
The mourning morning.
So today is collected day. Day that I have to help Hiro-san move out, day that i need to clean up all the shedded hair of Rin on the bed, day I have the last chance look at the living room which almost always had the 3 of us in the family.
In the last 6 months, things were crazy. Rin had been traveling from here to there, spent 1 week in south Africa, then another week, another week... I did have a feeling what if Rin never came home in night that I went out until dawn, then I stopped by to check out feverish Hiro-san sleeping in Rin's bed. I thought I would never know what to do with that delicate creature of 6' tall but very fragile.
When I picked up the phone on the day Rin gone, I knew what it was about. My hands were almost frozen, icy cold and i lost a tone or two on my voice, barely listened to Hiro-san's trembling voice. His voice was like from very faraway down to me, and yet it's like hot iron marked in my heart. He said I not to come, he said he prepared everything himself, he said he would bring Rin's ash to Kanazawa and keep it under a cherry tree; so that Rin may see the cherry blossom in his birthmonh, and Rin may see his fav Kenrokuen...And finally, he quietly told me Rin asked me to keep strong, never drift from my path, and now that Rin's gone, I may just leave all the madness behind, cut of the tie I had always detested.
Surprisingly, Hiro-san was so much more than I imagined. Finally, I was the one broken down with pressure. Only him stood tall, slowly explain his right on the marriage with Rin, talking about how Rin suffered, and said that the Kai family had nothing to confront him anf take Rin's body back. "And that's finalized everything, you all may take your leave" said Hiro-san, and that was on of rare chance I see him using his noble characteristic and language in both English and Japanese.
I need to try my best to keep all the tears not overflow whenever i saw Hiro-san after that, or whenever I see anything reminds me of Rin. We're so much alike, hiding our troublesome part of the life related to Kai family beneath our social life, hiding all the dirty party of living in such a family, trying to suppress our desire of happiness for other's well-being and struggling to resolve the puzzle of life.
And it has so much thing about Rin, as if he was my brother ever since I was born, as if he had been protecting me since my childhood, more than anyone else I have a connection before.
And it's so much pain whenever I look at the living room, as I can see Rin comfortably sat on the couch, reading a book, stretching his long legs; And I comfortably put my head on his lap, asking some questions from the book he asked me to read with too many new words make me complain; And with Hiro-san drawing something he fancied for his new collection, occasionally asked me and Rin "how is this?", and it turned out that was a Poodle dog with weird grooming. And we laughed.
We laughed so hard that the laugh still echos in the room, lingers in the air, soundly repeated in the ears...til forever.
In the last 6 months, things were crazy. Rin had been traveling from here to there, spent 1 week in south Africa, then another week, another week... I did have a feeling what if Rin never came home in night that I went out until dawn, then I stopped by to check out feverish Hiro-san sleeping in Rin's bed. I thought I would never know what to do with that delicate creature of 6' tall but very fragile.
When I picked up the phone on the day Rin gone, I knew what it was about. My hands were almost frozen, icy cold and i lost a tone or two on my voice, barely listened to Hiro-san's trembling voice. His voice was like from very faraway down to me, and yet it's like hot iron marked in my heart. He said I not to come, he said he prepared everything himself, he said he would bring Rin's ash to Kanazawa and keep it under a cherry tree; so that Rin may see the cherry blossom in his birthmonh, and Rin may see his fav Kenrokuen...And finally, he quietly told me Rin asked me to keep strong, never drift from my path, and now that Rin's gone, I may just leave all the madness behind, cut of the tie I had always detested.
Surprisingly, Hiro-san was so much more than I imagined. Finally, I was the one broken down with pressure. Only him stood tall, slowly explain his right on the marriage with Rin, talking about how Rin suffered, and said that the Kai family had nothing to confront him anf take Rin's body back. "And that's finalized everything, you all may take your leave" said Hiro-san, and that was on of rare chance I see him using his noble characteristic and language in both English and Japanese.
I need to try my best to keep all the tears not overflow whenever i saw Hiro-san after that, or whenever I see anything reminds me of Rin. We're so much alike, hiding our troublesome part of the life related to Kai family beneath our social life, hiding all the dirty party of living in such a family, trying to suppress our desire of happiness for other's well-being and struggling to resolve the puzzle of life.
And it has so much thing about Rin, as if he was my brother ever since I was born, as if he had been protecting me since my childhood, more than anyone else I have a connection before.
And it's so much pain whenever I look at the living room, as I can see Rin comfortably sat on the couch, reading a book, stretching his long legs; And I comfortably put my head on his lap, asking some questions from the book he asked me to read with too many new words make me complain; And with Hiro-san drawing something he fancied for his new collection, occasionally asked me and Rin "how is this?", and it turned out that was a Poodle dog with weird grooming. And we laughed.
We laughed so hard that the laugh still echos in the room, lingers in the air, soundly repeated in the ears...til forever.
Subscribe to:
Posts (Atom)